Trường đại học Y khoa Sàigòn đến trăng tròn tuổi thì xong xuôi hoạt động, do phát triển thành cố 30 mon 4/1975. Tính theo nhỏ số, thì ban giảng huấn đếm trên đầu ngón tay, giảng dạy được chừng 2300 bác sĩ. Chẳng đáng là bao nhiêu, so với nhiều trường y khoa khác, về mặt y thuật, cũng như y nghiệp. Nhưng mà trường Y khoa đại học Sàigòn có tương đối nhiều điều xứng đáng nói, nhiều điều nhằm nói.

Bạn đang xem: Đại học y khoa sài gòn

Tôi vào ngôi trường y khoa năm 1957. Ở biệt thự nghỉ dưỡng cao cấp số 28 mặt đường Trần Quý Cáp. Tòa nhà thiết yếu dùng có tác dụng văn phòng với thư viện. Sân phía sau xây thêm hai giảng đường M1, M2, lắp thêm gồm một chiếc bảng mầu xanh lá cây sậm chiếm gần hết bề ngang giảng đường, cùng hai hộp phấn trắng phấn mầu cho các giáo sư dùng với miếng bọt hải dương thấm ướt nhằm xóa. Sinh viên thì mỗi người một mẫu ghế bao gồm tấm bảng nhỏ dại có thể dựng lên nhằm kê tay viết cùng hạ xuống để thoát khỏi ghế. Lại sở hữu cả trang bị chiếu những dương bản. Tôi không ngoài hãnh diện tự nhủ đại học y khoa gồm khác, đối với trường trung học đường chu văn an của tôi trong lớp chỉ có bảng đen nhỏ bằng non nửa cái biển xanh tại đây và vài cục phấn trắng với dòng khăn vệ sinh bảng vết mờ do bụi mù. Điều làm cho tôi nể duy nhất trong buổi học cơ thể học thứ nhất với gs Nguyễn Hữu là đầy đủ hình vẽ thật đẹp, thật rõ ràng, cùng với bài giảng giờ đồng hồ Pháp tuôn ra như nước chẩy, không có gì là khó hiểu so với tôi là một học sinh trường Việt chủ yếu cống. Giáo sư Hữu bao gồm lối đùa cợt làm mọi bạn thích thú. Đặc biệt, ông đã làm cho tôi ngạc nhiên xúc cồn khi vào buổi học thứ nhất ông nói ngôi trường Y khoa là như 1 gia đình, bạn đi trước là anh dẫn giắt tín đồ đi sau là em học tập. Gọi nhau là anh em. Và ông hành xử như vậy thực. Tôi xúc động chính vì khi còn ở trung học tập thì thầy giáo với học trò là thầy cùng con, khoảng cách là sự sợ sệt. Trong một năm học PCB dự bị y khoa nghỉ ngơi trường đh khoa học thì giảng đường to lớn chứa cả mấy trăm người ngồi theo từng cấp cho từ cao xuống thấp. Đa số giáo sư vào bục giảng xa tít mù tắp, sinh viên ngồi bên trên xa chú ý không rõ mặt. Nhiều phần lạnh lùng đọc bài bác giảng, lãnh đạm đi ra.

Tôi chưa lúc nào gần gạnh học hỏi và giao lưu với giáo sư Hữu, ngoài các giờ khung hình học và một số giờ thực tập rất ít môn giải phẫu khung người (anatomie opératoire) nhằm trong đúng vài yếu dao bắt buộc chinh xác bước vào tới mạch máu, khớp xương…Thực tập bệnh dịch viện bình dân mà không từng bao giờ phụ phẫu thuật với ông. Nhưng lại khi học xong xuôi giải phẫu tiểu nhi trên tuyến đường về nước qua Pháp, tôi viết thư xin phép được mang đến thăm giáo sư. Thì ông sẽ hẹn mang đến căn phòng nhỏ tuổi ông ở, gần ga xe năng lượng điện ngầm Mouton-Duvernet Paris, thân thương nói đầy đủ chuyện và giữ tôi lại, đích thân có tác dụng bữa trưa, đến tôi cùng ăn với ông! Tôi ko nhớ nên ăn gì nhưng tôi hãy nhờ rằng tôi bâng khuâng cảm động.


*

Trái thanh lịch phải=Gs trần Ngọc Ninh, Gs Trịnh Văn Tuất, Gs è Vỹ, Gs Caubet, Gs Phạm Biểu Tâm, Gs Huard, Gs trần Đình Đệ, Gs Nguyễn Đình Cát, Gs Nguyễn Hữu, ...

 


Khi kể đến trường y khoa đại học Sài gòn, thì các người thuộc các lớp trước tiên không ai không nghĩ là ngay đến những tên tuổi khá nổi bật là Phạm biểu Tâm, Nguyễn Hữu, nai lưng Ngọc Ninh khu phẫu thuật B bệnh viện bình dân và giáo sư è Quang Đệ, Đặng Văn Chiếu, Nguyễn phước Đại, Thái rành mạch khu giải phẫu A, cơ sở y tế Chợ Rẫy.

Giáo sư Phạm biểu trung tâm nổi tiếng là một nhà mô phạm, đạo đức, ở trong và bên cạnh y giới. Tôi chỉ đứng phụ mổ giáo sư vài lần tại phần thứ nhì sau nội trú khét tiếng Bùi Mộng Hùng. Như vậy không đủ kĩ năng nhận xét giáo sư về chi tiết chuyên môn, cho nên tôi chỉ có thể nói rằng rằng về mặt con bạn giáo sư Phạm biểu Tâm là một kẻ sĩ. Cùng với cung biện pháp ung dung, từ bỏ trọng. Trong một trong những buổi họp trí thức chuyên gia ở Sàigon cuối năm 1977 đầu 1978 gì đó, cơ mà ban giám đốc cơ sở y tế Nhi đồng cử tôi đi và coi như là 1 vinh dự đến tôi vì bao gồm Võ Nguyên gần cạnh chủ tọa, giáo sư Phạm Biểu Tâm là một trong những thuyết trình viên. Ông sẽ đọc bài bác tham luận về y khoa, rất siêng môn, cực kỳ vừa phải, hết sức đúng thực, không có những xưng dương nịnh nọt ca ngợi chế độ đa số mặt như các giáo sư, trí thức khác hôm đó.

Từ buổi đầu gặp mặt gỡ, tuyệt hảo của tôi về Giáo sư nai lưng Quang Đệ là một ông Tây con: Người to lớn trắng trẻo, giọng rổn rảng, lúc nào thì cũng nói giờ Tây. Điều tôi nhớ địa điểm ông không hẳn là những bài bác bệnh giải thích phẫu đầy đủ, bỏ ra tiết, rõ ràng như trong những sách luyện thi nội trú. Mà lại nhớ vào năm trước tiên trong đợt thực tập dịch viện trước tiên ở khu phẫu thuật A cơ sở y tế Chợ Rẫy, khi đi theo nghe ông trong những buổi xét nghiệm bệnh, ông đã thuyết giảng rằng người bác sĩ phải bao gồm originalité (tính độc đáo), personalité (tư cách), dignité (phẩm giá). Ông đã đối chiếu lòng thương của bạn áo trắng trước khổ nạn của người bệnh nó ẩn chứa như sợi nước yên bình ở lòng giòng suối mùa đông ngừng hoạt động nhưng đến ngày xuân thì sợi nước đó làm cho tan băng nhằm cuồn cuộn chảy ra sông ra biển. Rất nhiều điều ông nói ra bởi vậy theo tôi nghĩ chưa hẳn chi có một lần, trước team 6 sinh viên có 4 bạn năm sản phẩm hai cùng hai fan năm trước tiên trong đó tất cả tôi, mà là các lần cho các nhóm sinh viên. Nhưng có lẽ rằng không mấy người nhớ. Bởi tâm ý của khá nhiều sinh viên là hướng đến bệnh lý mà lại chú tâm. Còn tôi thì ghi nhớ vì cuộc sống đời thường đã khiến cho đầu óc ngờ vực soi mói, cho rằng đó chỉ với hình ảnh lý thuyết không tồn tại trong cuộc đời. Cũng chính vì thế, nhưng mà khi vẫn định cư sinh hoạt Hoa kỳ sau thời điểm sống sót chuyến vượt hải dương tị nạn, tôi mới giành được nỗi quá bất ngờ sung niềm phần khởi thấy rằng giáo sư trằn Quang Đệ nhưng tôi nghĩ là một trong ông Tây con, sẽ xử sự trên mẫu nền dân tộc, theo tinh thần những điều ông nói ra nhưng mà tôi được nghe, từ thời điểm cách đây hơn nửa ráng kỷ: cung biện pháp rất độc đáo, rất tứ cách, gồm phẩm giá. Và tình yêu thâm trầm như gai nước đáy bé suối mùa đông. Toàn bộ đã biểu hiện qua hồ hết buổi tham dự với những sinh hoạt của những hội y sĩ tị nạn tương tự như trò chuyện với một số trong những bác sĩ bạn tôi.


*

Giáo sư Đặng Văn Chiếu, nghỉ ngơi khu phẫu thuật A, và kế tiếp ở địa điểm khoa trưởng đã luôn luôn thư thả thanh thản một giải pháp tự nhiên, nặng nề thấy, trong cả nơi phần đông nhà tu. Chưng sĩ Thái phân minh trưởng khu phẫu thuật tiểu nhi cơ sở y tế Chợ Rẫy lúc nào cũng tươi cười cợt đầy vẻ thuận lợi của một sinh viên con nhà khá giả.

Hình hình ảnh đầu tiên sót lại trong tôi về bác sĩ Nguyễn phước Đại là 1 trong người black đủi, mang áo may ô đeo loại miếng plastic trắng ra bên ngoài chiếc quần dài kaki đứng rửa tay mổ, ăn uống nói ồn ào, làm cho tôi bụng suy nghĩ thầm không hiểu người y công nào mà lại nói giờ đồng hồ tây như vậy. Nhưng chủ yếu ông là bạn chỉ trong nhì tuần tôi trải qua khu ngày tiết niệu thực tập đang dậy cho biết thêm từng nguyên tắc, từng rượu cồn tác của đủ những kỹ thuật nhằm thông, nhằm nong mặt đường tiểu với những loại biện pháp mà cơ hội sang Mỹ thấy rằng nhiều bác sĩ Mỹ tiết niệu làm cho lóng nga lóng ngóng, nặng trĩu tay.

Giáo sư è đình Đệ mặc dù có bạn nói là tác phong quan liêu cách, nhưng lại đã giới thiệu được một số trong những tiêu chuẩn chỉnh rõ ràng để cải tiến và phát triển cho ngành mẹ khoa và thanh nữ hộ sinh “công chức” tự thời Tây nhằm lại, mà bác sĩ Nguyễn Bích Tuyết là cột mốc để mọi fan dòm chừng, không dám vượt qua cho tới khi VC vào chiếm phần nhà thương tự Dũ.

Dù nhân số rất có thể đếm bên trên đầu ngón tay, và quan trọng điểm hết tại đây vì thời gian giới hạn, dẫu vậy đứng về mặt y thuật mà xét, ban giảng huấn y khoa đh Sàigòn có thể nói rằng là đủ hay dư hiểu biết về chăm khoa của bản thân để trả lời sinh viên. Chỉ xin đối chọi cử một ngôi trường hợp. Thời tôi học y khoa, và trước khi có sự tham gia hỗ trợ của hội thầy thuốc Hoa kỳ (American Medical Association) chuyên chở được sự đúng theo tác của nhiều trường Y khoa đh Mỹ để đổi mới và nâng cấp phương cách huấn luyện y học tập tại Việt nam, các chuyên khoa hay không được chú ý và thu hút nhiều sinh viên theo học. Như bên cạnh Da, Nhãn khoa, tai-mũi-họng vân vân. Thực thế, ko mấy ai thấy gì lôi kéo khi ngồi sau những bác sĩ tai-mũi-họng xem những bệnh nhân bị viêm nhiễm xoang chẩy nước mũi ghê niên, giỏi thối tai chẩy mủ, hay ung thư sưng lệch một mặt cổ. Cũng ko mấy ai thấy khu ngoài Da dịch viện dân gian là tất cả gì xứng đáng học với những người bị bệnh bôi thuốc xanh dung dịch đỏ triền miên, cùng ở hầu hết buổi khám bệnh ngoại chẩn là những bệnh nhân bệnh cùi, căn bệnh giời leo, bệnh tràng nhạc, những bệnh sần, ngứa, sùi xung quanh da chữa trị mãi ko khỏi. Còn giáo sư Nguyễn Văn Út trưởng khoa thì có fan xấu mồm đã vô lễ xì xào buôn dưa lê đối chiếu chiếc đầu mũi đỏ của ông với sự bất lực của chuyên khoa bên cạnh Da. Một cách thành thực, cá nhân tôi không nhớ ông Út về điều này. Mà vì câu ông nói trong buổi dậy dịch lý ngoại trừ da thứ nhất “La dermatologie, c’est la médecine générale” (Chuyên khoa quanh đó Da là chuyên khoa nội thương). Thời gian đó, trong cái tâm trạng coi thường siêng khoa xung quanh Da bất lực so với vô số bệnh không tính da với sự không hiểu về Y khoa, tôi đang nghĩ giáo sư Út nói thế do mặc cảm, ước ao đưa chuyên khoa ko kể Da lên ngang hàng chăm khoa Nội thương. Sau rất nhiều năm thực tập và hành nghề, học hỏi qua đầy đủ ngành vì thời chũm đưa đẩy, mới hiểu rõ rằng lời giáo sư Út phản ảnh sự phát âm biết thâm thúy về chăm khoa của ông cũng giống như về tình trạng Y khoa nói bình thường thời kia và trong cả bây giờ.

Nhìn sang trọng một tinh tế khác, nếu không có cơ duyên mà hiểu rằng hay xem xét tới những hoàn cảnh trưởng thành và cứng cáp trước lúc vào y học và phần lớn sinh hoạt xung quanh trường Y khoa của những thành viên ban giảng huấn, thì ngần ngừ rằng ban giảng huấn không chỉ gồm những người dân thực hành y thuật, cải cách và phát triển y nghiệp hay diễn giảng y khoa cơ mà đã có nhiều người lương y dấn thân, tuy vậy không ồn ào trừ phi trong thực trạng đặc biệt. Nói khác đi, không chỉ là nằm trong khuôn khổ chăm môn. Tôi chỉ xin kể một vài thương hiệu như Ngô Gia Hy, Đào Đức Hoành vân vân…


*

Hàng trước từ trái qua phải: các Giáo Sư Đào Đức Hoành, giáo sư Ngô Gia Hy (chánh công ty khảo với áo choàng đen), giáo sư Nguyễn Huy Can và Giáo Sư Đặng Văn Chiếu.Hàng sau tự trái qua phải: các bác sĩ Lê Mỹ Phượng, Phạm Hữu Trác, Nguyễn Văn Lâm, Dương Hồng Huấn (áo choàng đen), Nguyễn Hoàng Hải với Trần Gia Khải.


*Có khía cạnh ở đây bây giờ là một giáo sư lúc nào tôi cũng xem là người con trẻ dù đã trở thành khoa trưởng – vị khoa trưởng sau cùng của Y khoa đại học Sàigòn - là giáo sư Đào Hữu Anh, nhưng mà tinh thần mái ấm gia đình đại học tập y khoa Sàigòn tôi đã có dịp rạm cảm. Tuy sinh sống trong ban giảng huấn, tuy vậy tôi không từng thì thầm với giáo sư Anh. Cơ mà giáo sư Anh thì có lẽ rằng chỉ nghe thương hiệu tôi chứ băn khoăn mặt, do tôi chỉ chúi ở cơ sở y tế Nhi đồng hay bì nh Dân, chứ không hề lên văn phòng công sở bởi không có việc gì. Một ngày thượng tuần mon 4/1975, trong mẫu không khí cập kênh lúc đó, tôi sẽ lên trường tìm gặp gỡ giáo sư khoa trường nhằm xin một giấy chứng nhận tiếng Anh mẫu trách vụ của tớ lúc kia trong trường là giảng sư. Không hỏi tôi xin giấy ghi nhận làm gì, ông vẫn ngay lập tức đến đánh thiết bị rồi ký đưa mang đến tôi. Giả dụ hỏi để gia công thì chắc hẳn rằng tôi cũng khó khăn trả lời, vì ngần ngừ chắc để triển khai gì*.

Giáo sư è cổ ngọc Ninh, tín đồ cao tuổi độc nhất vô nhị còn lại bây giờ của ban giảng huấn Y khoa đh Sàigòn thuở lúc đầu thành lập, dù rằng người ko khỏe, sẽ ngồi với họ trong buổi họp mặt này là 1 trong trường hợp quánh biệt. Ông là mẫu tín đồ ưu tú, thông thái, sản phẩm của quan niệm giáo dục cổ xưa Pháp. Ở cương vị giáo sư, ông là bạn tạo thách thức. Search tòi cái mới. Gọi tinh yếu và áp dụng. Ông ko dậy theo cung giải pháp rành rọt, đầy đủ cụ thể như giáo sự trằn Quang Đệ, hay kiểu “phác vật dụng điều trị” lối VC cho hầu như đầu óc giới hạn. Ông chú trọng đến tinh yếu của những vần đề trình bầy. Chắc chúng ta còn lưu giữ những phương pháp vô thương, vô trùng, phương pháp sinh học, cơ học, nguyên lý lành mô tự nhiên và thoải mái vân vân nhưng ông nói đi nhắc lại trong các buổi đi kiểm tra sức khỏe bệnh. Ông nói chuyện Ambroise Paré công ty giải-phẫu-thợ-cạo Pháp cụ kỷ đồ vật 16 bỏ giải pháp chữa thương do đạn nổ theo lý thuyết cổ truyến là đổ dầu đun sôi vào dấu thương để “giải độc” cùng “đốt cầm máu” (cautériser), cốt là để nói tới tinh thần quan ngay cạnh thực nghiệm và thách đố quy cầu của Paré. Ông nói lời Paré nói “je le pansai Dieu le guérit : Tôi băng (cho căn bệnh nhân) Trời chữa (khỏi căn bệnh nhân), để cho thấy khả năng số lượng giới hạn của y khoa, và vai trò đặc biệt quan trọng của khả năng tự nhiên chống trả nhằm lành bệnh dịch của bé người. Những người nặng ý thức tôn giáo trong chuyện này đã nghĩ mang đến Trời, cho Chúa. Điều này không sao cả. Nhưng theo tôi nghĩ thì thời nay người ta sẽ tìm tòi lý do sinh bệnh và lành bệnh tự nhiên và thoải mái qua những phân tích chưa đi được bao xa về tế bào, về sinh học tập phân tử (tuy đông đảo chuyện này đã được quảng cáo phóng đại và khai quật thương mại).


*

Giáo sư trằn Ngọc Ninh và bác sĩ Đặng Phú Ân.

Giáo sư Ninh ý thức được sứ mệnh của bé người ưu tú - trong làng hội. Theo tôi, đó là nguyên nhân tại sao ông viết cuốn Nguyễn Du với Đoạn ngôi trường Tân thanh, mà bạn đọc nhằm ý cân nhắc một chút vẫn thấy loại thân phận đắng cay của Nguyễn Du và những trí thức không giống thời Lê tàn, Trịnh mạt, Tây Sơn tự phát và Nguyễn sơ ko khác từng nào thời đại ngày nay. Biết cái yêu cầu cái hay nhưng tất yêu chọn đường nào cho đúng cho tròn. Phủi tay lánh đời vì biết cơ mà làm ko được như La sơn phu tử Nguyễn Thiếp? xuất xắc là như Ngô thì Nhậm lao vào một thời để cuối cùng cảm khái thốt ra “Thế Chiến quốc, vậy Xuân thu. Gặp gỡ thời cầm thế thời nên thế” trước lúc bị hành tội ? giỏi là như Nguyễn Du ẩn nhẫn qua ngày để vào thời điểm cuối đời le lói, chỉ từ vui với dòng xúc cảm mang mang một thời, khi gặp lại người đẹp xưa mang nguyên dòng áo hồng ngày cũ bịt mặt hát? mà lại viết: “đoạn ngẫu yêu thương tai vị tốt ti” – ngó sen đứt rồi còn vương phần nhiều sợi tơ, trong bài thơ Ngô đệ cựu ca cơ. Câu này đã biến thành “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” vào Đoạn trường Tân thanh viết sau chuyến đi sứ Tầu trở về. Trong chuyến đi sứ, Nguyễn Du vẫn thăm được Phân tởm thạch đài dựng vày thái tử Lương Chiêu Minh (thế kỷ thứ 6) lúc Phật giáo được đẩy mạnh, giúp thấy rằng chỉ từ cái nền đá, cùng cây cỏ, không hề lấy một chữ. Vì vậy thấm thía cái nguyên tắc vô thường, cầm tắt bằng câu kết “Chung tri vô trường đoản cú thị chân kinh” trong bài bác thơ tức cảnh Phân gớm thạch đài ( tức thị “Sau cùng thì hiểu được kinh chân thực là kinh không có chữ”)

Đến đây, chắc quý bạn cũng như tôi thấy tất cả các thành viên ban giảng huấn Y khoa đại học Sàigòn đều phải sở hữu những độc đáo. Độc đáo không chỉ trong kỹ thuật. Mà hơn nữa ở ngoại trừ y thuật với y nghiệp. Tuy thế sinh viên thế ra sao, tuyệt là cái lạ mắt này được truyền tới sinh viên ra sao?

*Tôi muốn kể đến một nội trú bọn chị ở khu phẫu thuật tiểu nhi khám đa khoa Chợ Rẫy, chưng sĩ Marguerite trằn (thường call là Margot). Bác sĩ Margot là bé một bác sĩ giầu có khét tiếng ở Sàigon thời đó. Chỉ nói giờ đồng hồ Tây giọng Tây (vì thế khởi đầu tôi không tồn tại cảm tình, cũng như là đối với giáo sư trằn Quang Đệ). Thấy tôi chuyên cần lui cui theo chị đi khám căn bệnh và cái gì rồi cũng hỏi (vì năm trước tiên đi thực tập cơ sở y tế chẳng khác gì chim chích lạc vào rừng) chị đã mang đến tôi tập sách in ronéo luyện thi nước ngoài trú của giáo sư Massias chị vẫn học, giữ khôn xiết kỹ và khuyến khích tôi học. Để trả ơn, tôi sẽ chờ mang đến dịp tết download tập thơ Mây và Say của Vũ Hoàng Chương, đưa về nhà tặng kèm chị. Tôi đã lựa chọn hai quyển thơ này như là 1 trong thách đố con người trường Tây. Điều tôi không chờ đón là chị đang ngồi với tôi phản hồi những bài bác thơ Vũ hoàng Chương mang lại khuya! Ra trường, liên lạc chỉ với vào phần đa dịp ngày tư ngày tết. Sau 1975 là bặt tin. Mãi tới cách đó vài năm vày cơ duyên chạm mặt lại một bạn bè cùng lớp ra thăm hải ngoại mới hỏi chuyện các bạn cũ y học Sàigòn và hỏi thăm chị. Lúc chị hỏi tôi liệu có tính về thăm nước ta thì tôi vẫn nói không, vì yếu tố hoàn cảnh không thuận tiện. Chị lại có tác dụng tôi không thể tinh được khi vắn tắt trả lời với câu “thời lại phong tống Đằng vương vãi Các”, vào chuyện thư sinh 15 tuổi vương Bột ở thật xa nhưng gặp mặt thời được gió thổi kịp mang đến lầu Đằng Vương nhưng phóng cây viết làm bài phú Đằng Vương những để đời, thừa xa các văn nhân thi sĩ sẽ tụ tập tại đó: tín đồ lớn lên trong nền giáo dục và đào tạo Pháp, chỉ nói tiếng Tây, mà bình luận về thơ Vũ Hoàng Chương, rồi lại biết lai lịch bài phú Đằng vương các của vương vãi Bột đời Sơ Đường! những quý vị có nghĩ là độc đáo và khác biệt không? tuy nhiên Margot chưa phải là bác bỏ sĩ độc nhất như thế. Chắc một trong những bạn gồm đọc những bài thơ trên mạng của bác sĩ Huỳnh Anh Shroeder (dân trường Tây) dễ dàng dàng diễn tả từ cây trái mang đến tình trường đoản cú con bạn đất Việt. Bác bỏ sĩ Anne Capdeville hành nghề thần kinh trung ương trí, vẽ thiên nhiên, mà lại cũng vẽ hình trang trí mang lại một thánh địa ở Pittsburg, nhưng lại lúc thanh nhàn dư với đồng minh không quên nhắc chuyện nước ta xưa mẹ dậy phụ nữ phải chừng mực đằm thắm, không dễ dàng buông thả vân vân…*.

Tôi vẫn muốn kể một ngôi trường hợp cá nhân khác là chưng sĩ Đỗ Như Hồng. Tôi ko thường giao dịch tiếp xúc, không tính một vài ba trao đổi trong các cuộc hội họp y sĩ. Nhưng mà khi có một phụ nữ hoạt động tôi biết không tồn tại bảo hiểm y tế cần được khám sức khỏe và thể nghiệm máu, tôi từ xa liên lạc nói chuyện với bác bỏ sĩ Hồng nhờ trợ giúp hy vọng thừa hưởng giá buổi tối thiểu. Thì chưng sĩ Hồng đã tận tình trợ giúp cho đương sự ko tốn phí, cho luôn luôn tiền demo máu*

Trong dòng tâm thức phổ biến của sinh viên, tôi còn nhớ sau thay đổi cố 1 tháng 11/63, tại giảng mặt đường M1, trong buổi trình bày vận động những sinh viên làm cho một tờ báo y khoa, đã gồm sự tham gia của phần đông sinh viên mà đa số là từ năm thứ cha lúc kia trở lên. Sau thời điểm thấy rằng đúng là cần có một tờ báo, các tên sẽ được chuyển ra, tuy nhiên hai chữ Tình Thương đã có chấp nhận. Tự đó thành lập và hoạt động nguyệt san Tình thương tiếp tục nhiều năm, nhờ sự đóng góp bài vở, tự nguyện đi xin quảng cáo của các sinh viên thừa nhận thân. Cho tới khi tình trạng thay đổi, trọng tâm thức con fan thay đổi, dầu tinh thần mái ấm gia đình y khoa vẫn còn. Thực thế, sau tháng tứ 1975, lòng tin này biểu hiện ra ví dụ ở Canada qua bác bỏ sĩ Phạm Hữu Trác, với việc tích cực cung ứng của bầy anh Nguyễn Tấn Hồng người đã từng mấy lần làm cỗ trưởng, sống với hành xử với ý niệm tương thân tương trợ, góp nhau từng chai nước suối mắm, khích lệ nhau học lại thi lại. Hội bác sĩ Canada đã thành lập trong yếu tố hoàn cảnh như thế, cùng với Tập san lương y Canada các đặn xuất hiện định kỳ, mà bền vững đóng góp từ bỏ tài thiết yếu tới nội dung là một số trong những các anh chị em đã làm cho nguyệt san tình thân cũ với nhiều anh chị em em y học Sàigòn khác ở khắp hải ngoại. Lai rai tiếp tục tới nay, tuy không tránh khỏi nét già nua. Mà lại mà đáng nói hơn cả, theo tôi, là hội bác sĩ Canada đã tổ chức triển khai được một đại hội làm việc Montreal tổ hợp đông đảo anh chị em bác bỏ sĩ đại học y khoa Sàigon tứ tán những nơi trên cầm cố giới, mà lại tôi nhớ là có giáo sư trần Quang Đệ từ bỏ Pháp sang họp mặt. Để sau những bất đồng tranh biện hộ kéo dài, đã thành lập được hội thế giới Y sĩ vn Tự bởi vì với lập ngôi trường không né tránh chính trị, có cách nhìn chính trị ví dụ không đồng ý chế độ VC. Với sự kiện này, gia đình Y khoa đh Sàigòn đã dấn thân hòa vào gia đình lớn là dân tộc, nghĩa là không chỉ là cứu nhân độ thế bởi y khoa, mà trong những mặt cuộc sống, tuy rằng con bạn kỹ thuật và chú trọng với y nghiệp là nhiều số. Đây là một trong những quan điểm rất bắt đầu so với những hội kỹ thuật giỏi ái hữu trong xã hội Việt nam giới hải ngoại, tính đến ngày nay.

Trường Y khoa đại học Sàgòn không thể nữa, do biến đổi cố 30 mon 4/1975 VC chiếm lĩnh được miền Nam. Những góp phần về khía cạnh y thuật của những bác sĩ y học Sàigòn cần yếu nhiều vì tổng số những bác sĩ không nhiều, cơ mà không thua các bác sĩ khác. Trong số xã hội bốn bản, coi các bác sĩ là những nhà cung ứng dịch vụ (provider), nhiều bác bỏ sĩ y học đại học thành phố sài gòn đủ kỹ năng khai dụng y thuật để thống trị những y nghiệp giầu có.

Xem thêm: Review Trường Đại Học Lạc Hồng Tuyển Dụng, Liên Kết Khác, Đại Học Lạc Hồng

Cái lạ mắt của ngôi trường Y khoa đại học Sàigon như thoáng lược ở trên không những ở từng người, sinh viên cũng giống như ban giảng huấn, cơ mà ở trong chiếc tâm thức gia đình, Gia Đình y học - không do cảm tính khư khư mầu cờ sắc đẹp áo xuất xắc địa phương. Không những cứu nhân độ ráng qua xử dụng thuốc cùng thuật, tuy vậy với Tình Thương rộng lớn san xẻ bọn họ đã thấy qua lập trường thành lập và hoạt động hội nước ngoài Y sĩ vn Tự do. Bởi vì trước khi là chưng sĩ mỗi chúng ta đã và còn là người Việt Nam, vào nhãn quan toàn diện y khoa (holistic) của một con bạn thực-là-bác-sĩ. Trên mẫu nền thông thường này, tuy không gần mà vẫn thân, mặc dù xa nhưng mà vẫn không sơ. Xin tham lam mở ngoặc nói thêm 1 trường hợp điển hình là bác sĩ Vũ Thị Thoa nghỉ ngơi Paris, mặc dù đã khủng tuổi và không liên lạc di chuyển nhiều, dẫu vậy vẫn được các anh chị em em Tập san y sĩ Canada chị mẹ em thông báo trao đổi. Tín đồ nào gồm dịp quý phái Pháp thì xịt tới thăm.